“Muốn vây khốn nó, nào có dễ dàng.” Hứa Chí Kiên cười khổ: “Nó bây giờ quá mạnh, lẽ nào ngươi định cứ thi triển Định Thân Chú mãi sao?”
Pháp Không cười rồi lắc đầu.
Hắn từ trong ngực lấy ra một quyển sách, chính là cuốn Phật kinh không chữ kia, nhẹ nhàng lật một trang, thần sắc trang nghiêm nhìn chăm chú, miệng khẽ lẩm bẩm.
Hứa Chí Kiên nhìn thấy quyển sách này, liền biết đó là cuốn Đại Nguyện Chú, bên trên có ghi Hành Vân Bố Vũ Chú.